Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
phan 33
Đem micro đưa cho Ngải Tuyết, ý bảo cô nói vài câu, Ngải Tuyết cắn chặt môi, đưa mắt nhìn hành khách ngồi phía dưới chậm rãi nói:
Cám ơn mọi người, lời ngon tiếng ngọt đều bị chồng tôi nói hết rồi, ha ha, ở chỗ này tôi chỉ muốn nói, tôi sẽ mãi yêu thương Kiệt cùng quý trọng lẫn nhau, quá khứ xảy ra chuyện tốt hay không tốt
Đều đã qua rồi, chúng tôi sẽ tiếp tục nhìn về tương lai phía trước. Cùng nhau là người một nhà sống chan hòa với nhau….
Quý Hằng rưng rưng nước mắt, Ngải Tuyết nói như thế là có ý gì, chẳng lẽ nó chịu bỏ qua mọi ân oán chấp nhận người ba như ông sao ?
Đứa nhỏ này, hiếm khi mới thấy nó mạnh mẽ như thế. . . thật khó nha…
Hôn lễ xong, Ngải Tuyết mệt đến đứng không nổi, cứ nằm lì trên giường. Sao không ai nói cho cô biết, kết hôn lại mệt như thế ?
Nhìn sang Kiệt, vẫn thần thái tươi sáng mạnh khoẻ, cô rất bội phục anh, người đàn ông này tinh lực luôn tốt như vậy.
Kiệt ngồi bên mép giường, nhìn bảo bối đờ đẫn khẽ mỉm cười"Bảo bối anh đấm bóp cho em.”
"Ừ. . . Thật là thoải mái. . . Bên trái, ừ, bên phải một chút, ở dưới một chút. Ừ, thoải mái. . .”
Dần dần, mí mắt Ngải Tuyết càng nặng trĩu, được anh xoa bóp đến thoải mái nằm ngủ ngon giấc.
Kiệt đắp chăn cho cô, hôn nhẹ lên trán cô.
"Bảo bối, ngủ đi, tối nay em mệt như vậy, anh tạm tha cho em.” Tâm tình Kiệt rất vui vẻ, rốt cuộc anh đã đem được bảo bối về nhà rồi.
Cả buổi tối, Kiệt ở bên cạnh chỉ có làm mỗi một việc, đó là hôn cô, hôn rồi lại hôn khắp người cô.
Cứ như có cảm giác hôn không đủ, đem cô trở thành vợ quả thật làm anh hưng phấn đến cực hạn, trái tim cứ lâng lâng không thôi.
Chương 274: Trứng chiên
Trời vừa sáng, Kiệt hôn môi cô nhẹ nhàng rồi rời giường.
Vệ sinh cá nhân sạch sẽ liền đi xuống phòng bếp, làm mọi người dưới bếp phải giật mình.
Dì Dư khúm núm khom người: "Thiếu gia, có gì căn dặn à?”
Kiệt khẽ gật đầu, cầm lấy quả trứng:"Dạy tôi chiên trứng.”
Dì Dư cho là mình nghe lầm"Thiếu gia, cậu. . .”
"Dạy tôi chiên trứng, tôi muốn làm bữa sáng cho bảo bối.” Nghĩ đến Ngải Tuyết say sưa ăn bữa sáng của mình càng làm anh phấn chấn muốn làm.
Người giúp việc che miệng cười trộm, quả nhiên, một khi yêu ai đều có thể vứt bỏ mọi tự tôn kiêu ngạo xuống vì họ.
"Dạ!”
Dì Dư nói qua cách làm, rồi làm thử một cái để kế bên, nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Kiệt nhíu mày, xem ra rất đơn giản, cũng không có gì khó cả?
Nhưng vừa cầm trứng gà lên, bởi vì dùng lực quá lớn, đã làm quả trứng bể nát.
Đến khi đập được quả trứng lại chiên không được cái thì khét cái thì nửa vàng nửa đen.Trong đĩa toàn tác phẩm thất bại làm anh phải cau mày khó chịu.
Phải nói cái này còn khó hơn cả đi giết người!
Ngải Tuyết tỉnh lại không nhìn thấy Kiệt đâu, hoảng sợ chạy xuống lầu, đụng phải dì Dư bèn hỏi"Thiếu gia đâu dì?”
Dì Dư cười thần bí, chỉ vào bếp.
Ngải Tuyết ôm lòng hiếu kỳ đứng trước cửa phòng, nhìn dáng Kiệt bận bịu trong bếp cả cái áo ướt mồ hôi, thì ra là dây sớm làm đồ ăn.
Nhìn qua thành phẩm của anh, Ngải Tuyết cười, rón rén đi tới ôm anh từ phía: "Ông xã!”
Kiệt giật mình, xoay người, dịu dàng nhìn cô, đặt xuống một nụ hôn"Sao không ngủ thêm chút nữa? ?”
Ngải Tuyết ngẩng đầu lên: "Em tỉnh lại không thấy anh, nên đi xuống tìm anh, có phải anh đang làm bữa sáng cho em không? ? ?”
Kiệt gật đầu, ôm lấy cô: "Anh sẽ làm, nhưng chỉ làm cho em ăn, bảo bối, em là sinh mệnh duy nhất của anh.”
Ngải Tuyết cười ngọt ngào, Kiệt của cô sao có thể thay đổi đến bất ngờ như vậy ?
Cầm lấy cái giá trong tay anh, thuần thục gõ trứng gà, không tới mấy giây liền có phần trứng chiên thơm ngon.
Chương 275: Kiệt muốn xuống bếp.
"Đây, em cho anh đấy!”
Ngải Tuyết đưa cho Kiệt, Kiệt tự nhiên múc ăn, ừ, không tệ lắm.
"Bà xã cái đó ăn không được, ăn cái của em đi.” Kiệt đem dĩa trứng trên tay đưa Ngải Tuyết, đi tới bên cạnh lấy thành phẩm của mình bỏ vào thùng rác.
"Ông xã, không sao mà nhìn cũng rất ngon, chủ yếu là anh bỏ công làm nên em rất cảm động!”Ngải Tuyết ôm anh thật chặt, một giây cũng không muốn buông ra.
Kiệt nhướng mi "Sau này anh sẽ làm cho em ăn, trước tiên em dạy cho anh, miễn là làm sao có được động tác thuần thục như em đó?”
Có phải bảo bối của anh trước kia rất khổ sở hay không, vì trong tiềm thức của anh, chỉ có chịu khổ mới có thể làm tốt được việc nhà.
Ngải Tuyết đắc ý cười to: "Dĩ nhiên, tài nấu nướng của em là hạng nhất đấy, nhưng lâu rồi không có dịp trổ tài, nên có thể bị mai một chút ít.”
Tâm tình Kiệt rất tốt, tình cảm quả thật phải trải qua nhiều thăng trầm. Một tay vòng qua hông cô"Bà xã, sau này mỗi sáng anh sẽ làm bữa sáng cho em.”
Ngải Tuyết đưa miếng trứng tới bên miệng anh"A ~”
Kiệt mở miệng, để cô bỏ thức ăn vào khoang miệng, bộ dạng ưu nhã làm Ngải Tuyết phải nhìn đắm đuối.
"Ông xã, ngon không?"
Kiệt không lên tiếng, cầm lấy đũa ăn sạch trứng trong đĩa, quay sang tỏ vẻ nghi hoặc nhìn cô "Bà xã, trước kia em có nấu cho người khác ăn à?”
"Ừ, đã từng nấu cho các trưởng bối và bên La Mã nấu cho Tử Hiên và Thang Tiệp ăn!”
Kiệt bất mãn mặt nhăn mày nhó"Sau này, cấm em nấu cơm cho con trai ăn, trưởng bối cũng không được!”
"Bá đạo!”
"Em mới biết anh bá đạo sao?Anh đối với người khác còn bá đạo hơn, đâu phải em không biết!”Kiệt cười ôn hòa, để đũa xuống ôm hông của cô tiện đà ngắt một cái.
"Con mèo mập, lên cân cho anh xem!”
Ngải Tuyết muốn sốc với anh, đánh bốp vào tay anh, miệng vểnh lên"Ghét, phụ nữ sợ nhất là đàn ông của mình nói mình mập, hừ, đàn ông các anh chỉ thích người đẹp thon thả trẻ trung chứ gì?”
Kiệt ngượng ngùng sờ chóp mũi"Nói bậy, anh thích thịt hơn, không thích xương, có thịt buổi tối sờ thoải mái hơn.”
Ngải Tuyết đỏ đến mang tai, ngắt lỗ tai anh: "Em phải làm bà vợ quản nghiêm anh mới sợ hả.”
Kiệt cố ý nhe răng trợn mắt: "Buông tay, lỗ tai của anh sắp bị em kéo đứt rồi, nếu đứt rồi sẽ khó nhìn lắm, không phải em sẽ bị thiệt thòi sao?”
Chương 276: Bảo bối hư, sau này nói chuyện với anh mà em nhắc tới người đàn ông khác, anh sẽ làm em ba ngày không xuống giường! ! !
"A ~" Ngải Tuyết cắn môi, đăm chiêu suy nghĩ kế đến cười hớn hở "Như vậy cũng tốt, dù gì bên cạnh em cũng có rất nhiều mỹ nam, đến lúc đó em sẽ miễn cưỡng nuôi dưỡng anh, không ghét bỏ khuôn mặt điển trai của anh."
Ngải Tuyết cười mờ ám, dạo gần đây cô rất hứng thú với việc trêu chọc người đàn ông này.
"Em dám, em thử nhắc tới người đàn ông khác nữa xem, anh lập tức đem hắn làm mồi cho cá sấu!"Kiệt ngang ngược véo hai má phồng của cô.
Ngải Tuyết không chịu thua, hai tay cũng ngắt mặt anh, hai người giữ tư thế đấm đá hạnh phúc trong phòng bếp.
"Em dám!"
"Mắc gì không dám!”
"Đau, buông….”
"Không buông!”
". . . . . .”
"Huhu. . . Đau quá. . .”Ngải Tuyết chớp hàng mi cong, nước mắt lưng tròng.
"Đại ca. . . Chị dâu. . . hai người ở đây là? ? ?” Tử Mặc đứng trước cửa bếp trố mắt nhìn họ, không ngờ đại ca lại có mặt ngây thơ dễ thương đến vậy, ha ha.
Kiệt nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, ngay tức khắc buông tay ra, hơi xấu hổ, nha đầu ngốc, hại mình mất mặt trước đám thủ hạ.
Ngải Tuyết hừ nhẹ, nhưng không buông tay, mặt của cô còn nóng hừng hực đấy.
Kiệt bực tức, trợn mắt nhìn Tử Mặc, Tử Mặc biết ý thức thời chạy đi mất.
Sau đó Kiệt một tay khiêng Ngải Tuyết lên phòng, ném lên giường liền lấn người đè xuống, lần lượt bỏ những chướng ngại vật trên người bắt đầu gặm cắn loạn xạ.
"Đau –”
Ngải Tuyết càng giãy dụa, càng kích thích dục vọng của anh.
"Bảo bối, anh cảm thấy, tối qua anh đối đãi em chưa được tốt lắm.”Vừa nói vừa đem vật cứng rắn của mình đi vào nơi u cốc của cô.
"Kiệt, đau. . . . . .”
Không có màn dạo đầu, không có sự dịu dàng, hai cơ thể va chạm mạnh liên tục.
"Dám tìm mỹ nam? Hả? ? ?” Kiệt giận tím mặt, anh không thích phụ nữ của anh hư hỏng như vậy, dù cho là giỡn cũng không được.
"Em biết sai rồi, không tìm nữa, nhẹ một chút, huhu, ông xã nhẹ một chút. . .”
Ác ma, người đàn ông này chắn chắc là ác ma!
Một tiếng ông xã, nhất thời làm tâm Kiệt nở hoa, động tác cũng theo đó nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu vẫn cương ngạnh:
"Bảo bối hư, sau này nói chuyện với anh mà em dám nhắc tới người đàn ông khác, anh sẽ làm em ba ngày không xuống giường! ! !”
Ngải Tuyết rợn người lạnh sống lưng, ba ngày không xuống giường được, anh nói được nhất định làm được.
Chương 277: Ông xã, em không dám nữa.
Hoàn toàn đầu hàng với anh "Ông xã, em không dám nữa, xin anh nhẹ một chút, nhẹ một chút nha. . .”Ngải Tuyết nắm chặt ga giường, liên tục van xin.
"Bảo bối, em hư lắm, đau chỗ nào?”
". . . . . .” Anh thản nhiên nói, còn cô mặt mỏng sao có thể nói ra.
"Nói, không thoải mái chỗ nào?”Kiệt quan tâm hỏi.
"Ừ.”
"Không phải ừ, là chỗ nào!”
Ngải Tuyết bậm môi, lấy cái gối che mặt "Ừ. . . Thoải mái. . .”
Kiệt hài lòng nở nụ cười ma mị tiếp đó nắm eo cô dịu dàng đi vào: "Vậy anh làm ông chồng quản nghiêm hay để em làm bà vợ quản nghiêm?”
Ô ô ô. . . Cô có sự lựa chọn sao?
"Nói. Trả lời anh!” Càng nói càng mạnh bạo hơn với cô.
"Chồng quản nghiêm, em có thể làm bà vợ quản nghiêm à?" Ngải Tuyết đau khổ phát hiện được người đàn ông này thật sự rất phúc hắc. Cô luôn bị anh dắt mũi ăn đến sạch sành sanh.
"Có thế mới ngoan, làm con mèo nhỏ trong lòng anh, để anh dịu dàng chăm sóc!”
Kiệt mỉm cười hạnh phúc, với cuộc sống hạnh phúc hiện tại, khiến anh có cái nhìn mới hơn về hai chữ gia đình.
Bên trong trường học, Ngải Tuyết đang phát mấy bịch kẹo đỏ cho bạn học, vui mừng nhận những lời chúc phúc từ họ.
"Tiểu Tuyết, Kỳ Hạo là anh trai của cậu thật chứ?” Lãnh đi từ phía sau nói, dường như rất mong chờ câu trả lời của cô.
Ngải Tuyết cười cười nói"Ừ, cậu thích không? Tớ giới thiệu cho!”
Vốn chỉ là lời nói đùa giỡn, thế nhưng ánh mắt Lãnhtrở nên hưng phấn, cầm tay Ngải Tuyết: "Cám ơn cậu, phiền cậu đem lá thư này gửi đến anh ấy giúp tớ.”
Ngải Tuyết dở khóc dở cười, đúng là cái miệng hại cái thân mà, mình còn chưa biết trong lòng anh Hạo có người ta không ở đó đòi giúp người ta.
"Tớ sẽ mang giúp cậu, có điều cậu phải dũng cảm lên ~”
"Ừ, tớ biết mà, Tiểu Tuyết cậu thật tốt, ngày trước cậu vừa tới tớ đã cư xử kì cục như thế, tớ xin lỗi cậu.” Lãnh đột nhiên ngượng ngùng đỏ mặt.
Ngải Tuyết không để bụng tươi cười nói: "Chuyện trước kia, tớ đã quên hết, bây giờ chúng ta là bạn bè tốt, chuyện sau này chưa biết tốt hay xấu, nói những lời khách khí đó làm gì?”
Lãnh đỏ mặt, trong đầu mở tưởng đến cuộc sống ở chung với Kỳ Hạo.
Tới giờ tan học, Tử Mặc đến đón cô về nhà, vì Kiệt có chút chuyện phải đi xử lý.
Ngải Tuyết ái ngại nhìn Tử Mặc, ngày hôm qua chuyện cô và Kiệt đùa ở phòng bếp, bây giờ nhớ lại chỉ muốn độn thổ cho xong.
Chương 278: Trên đường nhiều xe như vậy cô lựa ai không lựa lại chọn đâm đầu vào xe tôi?
Tử Mặc trầm mặc, với tư tưởng của anh, chỉ cần cách xa cô gái trước mặt càng xa càng tốt, có thế mới có cuộc sống yên ổn.
Bầu không khí trong xe có chút đè nén, Ngải Tuyết rốt cuộc không nhịn được, cố gắng tìm lời để cả hai hàn huyên.
"Anh Tử Mặc. . .”
Tử Mặc ngoảnh đầu nhìn cô: "Chị dâu có chuyện gì?”
Nói thật kêu rồi cô cũng không biết nói gì.
"Này! Cẩn thận! ! !”
Đột nhiên, có người phụ nữ mặc áo đầm hồng lao ra chặn đầu xe.
Tử Mặc đạp thắng xe, "Chết tiệt!” Vẫn bị đụng ngã.
Tử Mặc nhảy xuống xe, kiểm tra qua cô gái đang nằm trong tình trạng hôn mê.
"Mau, đưa đi bệnh viện mau lên!”
Do Ngải Tuyết lái xe, phóng xe điên cuồng đến bệnh viện, trên đường đi cô gái đã tỉnh lại.
"Dừng xe! ! !”
"Cô bị thương, cần phải đi bệnh viện!”
"Tôi nói dừng xe, nghe thấy không? Nếu không ngừng, tôi sẽ nhảy xuống.” Cô gái rống to, lần nào tìm đến cái chết cũng không thành.
Ngải Tuyết dừng xe, nhìn cô gái một cách kì lạ: "Cô gái, lần sau ra đường phải cẩn thận một tí, nếu không xảy ra tai nạn ai chịu trách nhiệm đây?”
"Không cần người nào chịu trách nhiệm cả, tôi chính là muốn chết, sống để làm gì?”
Ngải Tuyết hiểu ngụ ý, thì ra là muốn tự tử?
"Cô tên gì? Mới có nhiêu đây tuổi mà đã bi quan, cô gặp chuyện khó khăn à?”
"Tôi tên Lương Đình, tôi bị ba ép buộc lấy người tôi không thích, nên tôi đã trốn nhà bỏ đi, nhưng bị ba phái người truy lùng bắt về, tôi túng quá mới nghĩ đến con đường này. Thay vì cả đời gắn với người mình không thích, chi bằng chết cho nhau lối thoát.” Lương Đình từ từ nhỏ giọng, sao ba cô lại tàn nhẫn đến vậy?
Tử Mặc cau mày: "Tính khí rất mạnh mẽ! Trên đường nhiều xe như vậy cô lựa ai không lựa lại chọn đâm đầu vào xe tôi?”
Ngải Tuyết giận trách"Anh Tử Mặc, nói chuyện kì vậy?"
Ngoảnh đầu nhìn cô gái: "Xin chào, tôi tên Ngải Tuyết, tình cảnh cô đáng thương vậy, trước mắt cứ đến nhà tôi ở tạm, cô chịu không?”
Lương Đình hoài nghi nhìn cô, trên thế giới này còn có người tốt à, không bắt cô bồi thường còn muốn cho cô ở nhờ.
Ngải Tuyết bị nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên: "Tôi không có ý xấu, chỉ là tốt bụng muốn giúp đỡ, nếu cô không tin tưởng có thể xuống xe.”
Thiệt là, thời đại này, muốn làm người tốt cũng khó a!
Chương 279: Quyến rũ Kiệt.
Lương Đình gục đầu nhìn xuống chân, để lộ hàng lông mi dày trông rất xinh, Tử Mặc vô tình nhìn thấy có chút ngây người, cô gái này rất thuần khiết.
"Cám ơn cô!” Cô quyết định dù có chết cũng không về nhà lấy người đàn ông kia.
Tử Mặc chợt nhíu mày, lá gan cũng lớn, không sợ bị bán à.
********
Trong trang viên, Tiểu Kiệt đang xử lý vết thương cho Lương Đình. Anh đang buồn bực, anh nhớ mình chỉ là bác sĩ riêng cho đại ca, sao bây giờ cái gì cũng kêu anh làm hết vậy ?
"Lương Đình, tạm thời cô cứ ở đây, gặp khó khăn cứ nói với anh Tử Mặc! Ở chỗ này không cần giữ lễ phép, cứ coi như là nhà của cô, sống thoải mái."
Ngải Tuyết cắn quả táo nhìn biểu hiện của Lương Đình.
"Cám ơn chị Tuyết.”
"Lương Đình, em mấy tuổi, nhìn qua thấy em còn trẻ thế mà bị gia đình ép kết hôn?” Ngải Tuyết thật sự rất tò mò.
"Nghe mẹ em nói, lúc mang thai em, có cùng gia đình Tư Đồ hẹn đính ước với nhau, cứ ngỡ là nói giỡn, nên không để trong lòng, tuy nhiên hồi tháng trước, gia đình Tư Đồ cư nhiên đến cửa ngõ lời cầu hôn.
Ai cũng biết, tên Tư Đồ Vân là gã công tử trêu hoa ghẹo nguyệt, cả ngày chỉ biết ăn chơi trát tán, vui đùa với đống người đẹp ngập mùi rượu,em rất ghét loại đàn ông như vậy, nếu gả cho hắn chi bằng chết cho xong.”
Lương Đình càng nói càng phẫn nộ, đôi tay cũng nắm thành quả đấm.
Ngải Tuyết hơi đồng cảm với cô ta, gặp phải sự tình này đúng là rất xui xẻo.
"Em cứ yên tâm, chuyện này chị sẽ giúp em giải quyết thỏa mãn, khiến cái gã Tư Đồ đó cũng không dám chú ý tới em nữa!”
Ngải Tuyết càng nói càng tự tin, sao lại có người thân như vậy, hừ, nhớ ngày đó, mình cũng từng bị người cha nuôi đó xem như món hàng hóa đổi lợi nhuận.
"Thật sao? Chị Tuyết tốt quá." Lương Đình kích động, người cô mới quen chưa bao lâu đã mở miệng giúp đỡ cô tận tình, còn người nhà mấy chục năm lại bắt ép cô tới mức đó?
Buổi tối, Ngải Tuyết tắm xong, mặc một chiếc bra màu đen bên ngoài là chiếc đầm ngủ bằng ren, nữa ẩn nữa hiện, nhìn mình trước gương chả khác gì mỹ nữ.
Đúng vậy, cô muốn quyến rũ Kiệt. Cô phải giúp Lương Đình, nhưng Kiệt đời nào làm chuyện dư thừa giúp đỡ người khác không công, cho nên….. hahaha.
Lúc đầu Ngải Tuyết rât phân vân, nên chủ động tìm anh hay chờ đợi anh, rồi cô quyết định cứ nằm trên giường chờ anh về.
Đợi đến nửa đêm, mí mắt cũng nặng trĩu, cuối cùng nằm trên giường ngủ thiếp đi. Kiệt cũng chưa trở về.
Lúc Kiệt trở về trời đã hừng sáng, vừa vào phòng đã nhìn thấy cô nằm co rúc như tôm, liền cau mày, anh biết không có anh ở nhà thế nào nha đầu này cũng lười chăm sóc bản thân.
Chương 280: Hấp dẫn, đây tuyệt đối là hấp dẫn chết người!
Đem cô lật người nằm ngay ngắn, không khỏi hô hấp một chút, nha đầu đáng chết, cố ý muốn quyến rũ anh sao?
Nhìn bộ dạng cô ngủ say không nỡ đánh thức cô tỉnh, anh liền đắp chăn cho cô, tự mình đi giải quyết.
Lúc Ngải Tuyết tỉnh lại trời đã sáng hẳn, cô chồm người bò dậy, nhìn bên cạnh giường thấy Kiệt đang ngủ say, sao cô lại ngủ ngon đến thế.
Kế hoạch của cô coi như hỏng bét.
Kiệt lười biếng mở đôi mắt, đưa tay kéo cô rúc vào ngực.
"Bảo bối ~”
Ngải Tuyết ôm đầu của anh, chủ động hôn anh: "Ông xã, anh có thể giúp em một việc hay không?”
Chỉ là nụ hôn lướt nhẹ, cũng khiến tâm tình Kiệt tươi tỉnh hẳn"Bà xã muốn anh giúp chuyện gì, bảo bối ngốc, giữa chúng ta còn phải khách khí à?”
Ngải Tuyết chớp lấy cơ hội: "Em có đứa em gái, cô ấy muốn trốn hôn, anh có thể giúp em chứ?”
Trán Kiệt hiện lên vài vạch đen, ngẫm nghĩ rồi chậm rãi nói: "Đó là chuyện uyên ương cả đời của người ta, anh không thể giúp.”
"Không phải vậy, Tư Đồ Vân là tên khốn là tên công tử trăng hoa, với lại em gái của em căn bản không thích hắn, đây không tính là chuyện uyên ương, ông xã, anh nhất định phải giúp cô ấy. . .”
Ngải Tuyết ôm cánh tay Kiệt làm nũng, nhất định phải buộc anh đồng ý.
"Tư Đồ Vân?” Đó không phải là đại thiếu Tư Đồ sao? Nghe đâu tiếng xấu đồn xa.
"Bà xã, em hãy nghe anh nói, chúng ta và Tư Đồ gia xưa nay không có lui tới, chúng ta không lý do gì đi phá hư chuyện nhà người ta.”
"Không chịu, em đã đồng ý với cô ấy rồi, em nói sẽ giúp cô ấy thoát khỏi tên thúi đó, chẳng lẽ anh muốn em thất hứa với người ta?” Đáng thương,
Giả bộ đáng thương.
"Bà xã, chuyện em làm khiến anh phải đau đầu.”
Ngải Tuyết liều mạng, trực tiếp chặn lại những lời anh muốn nói tiếp, chủ động cởi cúc áo của anh, nhẹ nhàng lướt xuống nắm lấy cậu nhỏ của Kiệt khiến anh phải rên rỉ nhẹ.
Trực tiếp lật người để cô dưới thân, "Bà xã, lần này do em tự chui đầu vào hang cọp, cũng đừng trách anh không thương hoa tiếc ngọc.”
Đang lúc Kiệt đang nóng ran cả người, cơn dục đang tới đỉnh điểm, Ngải Tuyết lại khép chặt chân không cho anh đi vào.
"Bà xã –" Kiệt nài nỉ.
"Nếu anh đồng ý, em sẽ cho anh hài lòng hết ngày hôm nay.” Tay Ngải Tuyết như có luồng điện chạm lên làn da rắn chắc của anh càng kích thích Kiệt đến khó nhịn.
Hấp dẫn, đây tuyệt đối là hấp dẫn chết người! Nhưng anh đối với sự hấp dẫn này không có sức chống cự.
Chương 281: Sinh nhật
"Được, anh đồng ý với em, bà xã anh muốn. . .”
Lúc này Ngải Tuyết mới chịu kéo chân ra, bày tỏ vẻ mặt thắng lợi thấy rõ.
Bên trong phòng làm việc, Kiệt đối mặt với đống tài liệu thỉnh thoảng cau mày, Ngải Tuyết cứ trân trân nhìn anh như vậy, khiến anh nhìu mày sâu hơn, Ngải Tuyết muốn san bằng anh à.
Rốt cuộc nhìn anh cau có miết không nhịn được chạy đến bên anh, nhẹ nhàng nâng mặt anh hôn ngọt ngào:
"Ông xã, nếu mệt chúng ta nghỉ ngơi nha?”
Kiệt trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi mình: "Bà xã, ngày mai là sinh nhật của em, em muốn quà gì?”
Ngải Tuyết kinh ngạc, đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu mới trả lời"Sinh nhật của em hình như đâu phải tháng này.”
Kiệt hun hun mũi nhìn cô cưng chiều nói: "Ngày mai là sinh nhật của em đó đồ ngốc.” Lấy cái hộp nhỏ từ trong ngăn kéo ra"Là Quý Hằng tặng em.”
Ngải Tuyết ngây ngốc cầm cái hộp, bên trên có ghi sinh nhật vui vẻ, vừa mở ra là một quyển album.
Kiệt cũng bị cuốn hút theo." Bảo bối, mau mở ra xem thử.”
Mở cuốn album, hiện lên bốn người đứng kề bên nhau, lật từng tờ một, bên trong từng bức ảnh đều là khoảng khắc rất hạnh phúc.
"Không nghĩ tới, cậu còn giữ những cái này, nhìn qua cuốn album còn rất mới rất sạch, hẳn là rất quý trọng nó.”Kiệt đưa mắt nhìn cô đầy thâm tình.
Ngải Tuyết không nói lời nào, lỗ mũi chua xót hơi ê ẩm.
Lời nói xoay chuyển: "Vậy anh tặng em quà gì?”
Kiệt nhướng mi, chỉ nói hai chữ gọn gàng xúc tích"Bí mật!”
"Thôi đi, ở đó còn bí mật, nhưng em sẽ đợi quà của anh.”Sống đến hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên có một buổi sinh nhật chân chính dành cho mình, có phải rất đáng buồn không?
Ngày sinh nhật, Ngải Tuyết cố ý căn dặn không được quá phô trương cầu kì, cô chỉ hi vọng mọi người quay quần bên nhau ăn bữa cơm gia đình là vui rồi.
Ngải Tuyết đuổi người giúp việc ra khỏi phòng bếp, cô muốn tự tay làm thức ăn chiêu đãi mọi người.
Món ăn hơi đặc biệt, có món cay Tứ Xuyên, còn có bò bít tết nướng, với suy nghĩ của cô mà nói Trung – Tây kết hợp.
Kiệt, Kỳ Hạo, Tử Mặc, Lãnh Băng, Trương Thiên, Tử Hiên và Lương Đình nhìn bàn ăn toàn màu đỏ trông rất kinh khủng.
Ngải Tuyết đem món thịt bò lên, Trương Thiên luôn có cảm giác Ngải Tuyết nhìn anh bằng ánh mắt rất gian tà.
Đâu cần quản nhiều làm gì, mặc kệ vùi đầu ăn hết dĩa thịt bò là được, woa, không nghĩ tới cô không chỉ có tài lái xe, mà cả tài nấu nướng rất ngon, đại ca nhặt được bảo bối thần kì rồi.
Chương 282: Đại ca, anh tặng quà gì cho chị dâu?
"Chị dâu, sinh nhật vui vẻ!”Tử Mặc dẫn đầu lấy quà sinh nhật tặng cho Ngải Tuyết.
"Là vải lụa.Không nghĩ tới Anh Tử Mặc lại có lòng như vậy, cám ơn.”
"Chị Tuyết, sinh nhật vui vẻ!” Quà của Lương Đình còn đặc biệt hơn, đó là một chiếc túi xách LV số lượng có hạn giá trị hơn sáu con số.
"Thanks. . .”
"Tôi. . .”
"Tôi. . .”
Ngải Tuyết trong tay đầy quà tặng làm cô rất vui vẻ.
"Đại ca, anh tặng quà gì cho chị dâu?"Trương Thiên cười ha hả, Ngải Tuyết cũng rất mong đợi.
Kiệt đứng lên, ôm Ngải Tuyết: "Tôi chính là quà tặng đặc biệt cho cô ấy.”
Lời anh nói khiến mọi người phải nôn hết thức ăn, sến quá đi mất, anh giống như nhà ảo thuật từ sau lưng Ngải Tuyết lấy ra hộp quà"Mở ra xem.”
Ngải Tuyết mở ra, cả kinh đến miệng không khép lại được: "Hạt ngọc trai thật, nhìn qua không phải là chế tạo.”
Bao ánh mắt đều đổ dồn lên người anh, muốn thăm hỏi nguồn gốc của món quà.
Kiệt mím môi, nhìn Ngải Tuyết mừng rỡ cũng khiến mình vui theo: "Chính anh lặn xuống biển lấy, mới có được viên ngọc trai thật này để làm quà tặng sinh nhật cho em, bà xã, em thích không?”
Mũi Ngải Tuyết ửng đỏ, cảm động rơi cả nước mắt, được không để ý có người ở đây, nhào tới trong ngực anh mà khóc: "Sau này cấm anh làm chuyện nguy hiểm như vậy, anh nói đúng, quà tặng tốt nhất của em chính là anh, cho nên sau này không được mạo hiểm nữa, không cho, không cho. . .”
Không muốn anh gặp nguy hiểm, anh chính là bảo bối duy nhất của em, em hi vọng anh sống bình yên bên cạnh em.
Mọi người xung quanh sắp bị hai người họ cảm động theo, ngay cả Lãnh Băng với biệt hiệu băng giá ngàn năm cũng sắp tan chảy xúc động vì tình cảm của họ.
"Bảo bối, ước nguyện trước nến kìa!”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian